KAT-TUN VN
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Ordinary Imperfection

Go down

Ordinary Imperfection Empty Ordinary Imperfection

Bài gửi by [~Ík idiot~] Fri Apr 23, 2010 10:35 pm

Title: Ordinary Imperfection
Author: waffle-dragon
Pairing: none
Rating: G
Genre: general, fluff
Words: 1,368
Notes: KAT-TUN bonding fic. ...no, I don't know either

Nakamaru Yuichi là một thành viên của KAT-TUN, mặc cho một số người có xu hướng (dĩ nhiên chỉ là vô tình thôi) quên mất trong nhóm còn có người này. Anh là chữ N trong nhóm, là anh cả và hẳn là người nhàm chán và đơn giản nhất trong số họ. Maru thật sự không để tâm đến điều ấy lắm – việc là người nhàm chán và đơn giản ấy -, bởi vì trong Jimusho (và cả trong nhóm của anh) bình thường tượng trưng cho sự đúng mực, và Maru thích sự đúng mực ấy, theo đúng thời đại. Anh hoàn toàn không phiền về việc mình bình thường bởi vì những người còn lại của KAT-TUN đã rất kì lạ rồi và còn hơi điên một chút nữa – và họ cần một người nhàm chán và bình thường với cái mũi bự như Maru (cùng cái khả năng beatbox không được bình thường lắm kia) để cân bằng lại.
Anh cũng không hiểu lắm làm sao một có thể cân bằng cho năm nhưng dù gì thì anh cũng sẽ cố gắng (và vô cùng hi vọng là những tên còn lại cũng sẽ như vậy). Đôi khi, điều đó có hiệu quả thật – nhưng cũng có lúc lại không. Có điều, anh biết rằng mình cần thiết, và chỉ cần có người cảm nhận được anh là cần thiết, thì những người còn lại chẳng là vấn đề gì cả. Những người còn lại đó – những người luôn nghĩ sáu người các anh sẽ không tồn tại được đến năm sau, những kẻ ra vẻ như hiểu lắm rằng sáu người các anh không hòa thuận gì được, những người luôn nghĩ là họ đúng ấy – chẳng là gì cả đâu.
Nakamaru không muốn phải nói với những người đó rằng bọn họ (KAT-TUN, sáu chữ cái tượng trưng cho sáu người, tất cả sáu người) đã bên nhau từ ngay lúc đầu, ngay từ lúc còn rất sớm – không giống như những nhóm khác trong công ty – và trải qua bao nhiêu năm đấy, bọn họ (sáu người, cả sáu người họ) vẫn bên nhau. Và đó mới là thứ đáng phải tính đến; chứ không phải những điều người ta nghĩ, thấy hay tin là vậy. Anh không muốn nói với họ vì họ sẽ không hiểu được đâu – không hết được, không tường tận được vì mỗi nhóm vốn khác biệt – vậy nên anh cứ để những lời đánh giá ấy, những ánh mắt tò mò ấy, những lời không-hẳn-là thì thầm ấy, trôi đi.
Chẳng là vấn đề gì về việc người ta không thể thấy hay không thể nhìn hoặc không thể biết cả, chỉ cần sáu người các anh có thể là đủ rồi.
Bữa trưa của các anh đã gần xong, Maru đang ngồi ở phía cuối chiếc ghế sofa màu be, hờ hững nhìn qua lịch làm việc mấy ngày sắp tới của cả bọn. Jin ngồi cạnh anh, để dành ra một khoảng trống rộng giữa cả hai khi cậu ta chơi đi chơi lại đoạn dây âm trên chiếc ghi-ta của mình, cứ lặp đi rồi lặp lại, có vẻ vô cùng tập trung. Tuy nhiên cái cảnh yên bình đó (chỉ được nếu Jin không bị lạc nhịp) đã bị phá vỡ ngay khi Koki bước vào phòng cười nói với Kame đi theo phía sau, trên tay là lon nước tăng lực vị đào. Junno hơi cựa quậy người trên ghế một chút vì lượng âm thanh ồn ào đột ngột tăng lên, cậu ta chớp đôi mắt lơ mơ ngủ nhìn hai người kia một cái rồi trở lại yên vị trong chiếc ghế của mình. Ueda thì chẳng có vẻ gì để ý mấy vì còn mải tập trung vào cuộc chiến tin nhắn tốc độ và có vẻ rất nghiêm túc đang diễn ra trong điện thoại của mình.
Nakamaru thích những lúc cuối bữa trưa như thế này, cả sáu người các anh ngồi lại trong phòng, chờ đợi một thứ gì đó mới mẻ bắt đầu hoặc một điều gì đó sẽ tiếp tục. Đó là chuyện vô cùng bình thường nhưng Nakamaru đôi khi phải ngạc nhiên khi nhận ra mình phụ thuộc vào cái trình tự này đến mức nào- bởi vì sau bao nhiêu năm (và đặc biệt là dạo gần đây) điều nhỏ nhặt đó đã trở thành một thói quen rồi.
Cái trình tự này thúc đẩy Nakamaru, và anh thúc đẩy toàn nhóm – điều đó không (hay đã không, sẽ không) dễ dàng gì.
Đôi lúc ngay từ khi bắt đầu (mà nhiều lúc là trong khúc giữa), Kame luôn muốn mọi thứ phải hoàn hảo còn Jin lại sao cũng được miễn tránh hai từ đó ra, họ cãi nhau và hành động không khác gì những đứa con gái; hay khi Koki vô cớ nổi giận và hờn dỗi như một đứa con nít; hay lúc Junno ngồi im thin thít trong khi Koki và Jin lại nói quá nhiều; hoặc những lần Ueda không chịu luyện tập vì lên cơn điên bất tử – Maru chỉ muốn hét lên, hoặc đập đầu vào tường và tự hỏi xem liệu cái thứ này (ý là cả sáu người, KAT-TUN) đáng để anh phải hứng chịu bao nhiêu rắc rối và cơn đau đầu khủng khiếp như thế sao?
Và anh cũng thừa nhận rằng đôi lúc, kể cả bây giờ anh vẫn muốn hét lên hoặc đập đầu vào tường – nhưng không bao giờ phải hỏi việc đáng hay không nữa, bởi vì anh biết, anh cảm nhận được rằng nó (KAT-TUN, bọn họ, sáu người các anh, tất cả) đáng để chịu đựng hàng ngàn rắc rối và những cơn đau đầu như thế; cũng như anh chưa bao giờ thật sự thắc mắc xem liệu gia đình anh có đáng để cho anh phải chịu rắc rối hay không vậy; bất kể việc họ có bất thường hoặc quá quắt hoặc phiền phức đến thế nào đi nữa.
Bởi vì đến cuối cùng, họ là gia đình của anh, đã sống với anh từ thưở nào đến giờ rồi, đã quá quen với những thành viên trong nhóm và thậm chí còn miễn cưỡng công nhận rằng anh đã cùng một ruột với những thứ khùng điên mà năm người đó mang đến, mang vào cuộc sống bình thường của anh. Anh nhận ra (và anh nghĩ cả bọn họ bây giờ cũng vậy) dù rằng trong tất cả những vụ lộn xộn– dù là đóng kịch hay là thật – bọn họ, cả sáu người, là một gia đình.
Nếu chỉ có năm, một thứ gì đó sẽ mất đi. Với chỉ năm người trong nhóm, bọn họ không thể trọn vẹn được. Việc đột ngột mất đi một thành viên như bị chặt đứt mất một chi vậy – mất một chi thì con người miễn cưỡng vẫn có thể sống tiếp được, nhưng sẽ mất lâu lắm để có thể quen được sự mất mát đó (nếu có thể quen được) và thậm chí nỗi đau dai dẳng sẽ luôn ám ảnh về sự thiếu sót mà cơ thể ấy phải chịu đựng. Điều đó sẽ khiến cho con người ta nhận rõ về những bước tiến của mình, sẽ tỉnh táo hơn về những cái chi khác của cơ thể, nhưng nếu bạn hỏi người đó rằng có muốn cái chi kia lành trở lại không, câu trả lời chắc hẳn một trăm phần ngàn phần trăm là có. Mất đi một chi sẽ làm rối đi cái khả năng cảnh giác giữ cân bằng của người ta– như với một người hậu đậu vốn không bao giờ thất bại trong việc đập mặt xuống sàn mỗi khi có cơ hội thì việc mất cân bằng sẽ rất dễ dàng nhận ra.
Vì vậy, anh thật sự rất mừng sau bao nhiêu năm hạnh phúc và khùng điên, phấn khích có mà lo âu sợ hãi cũng có, mọi người vẫn ở bên nhau, sáu người họ, cùng ngồi trong giờ nghỉ sau bữa trưa. Anh sẽ không nói đến chuyện này – cả bọn cũng không vì đó chẳng phải phong cách của họ, nhưng mỗi người các anh đều thấu hiểu được cả – Và anh vẫn mừng. Anh mừng vì cả nhóm đã có thể tiếp tục tiến lên, và sẽ tiếp tục thẳng tiến ngàn lần nữa trong tương lai.
Chính vì thế, anh chẳng bận tâm gì khi là người bình thường (và thường bị bỏ sót) đối với người khác. Bởi vì nếu điều đó – có thể giữ được sự cân bằng vốn có ( đôi lúc có hơi rung một chút vì thi thoảng cũng có những chuyện không được hoàn mỹ lắm, dù cho Kame có không thích như vậy) giữa sáu người bọn họ, thì cứ để vậy đi.
Nên khi Jin bắt đầu giỡn nhây đâm chọt anh liên tục vì đã chán chơi với chiếc ghi-ta của mình, Nakamaru quyết định chiều theo cậu ta và tấn công lại. Jin vừa cười vừa la, rồi cố gắng chạy trốn và bằng một cách nào đó, cậu ta trốn được sau lưng Ueda, người này vừa mới xong trận chiến tin nhắn và đang nhìn Jin lẫn Maru với vẻ kinh ngạc Tôi-không-thể-tin-được-các-người-là-người-lớn-đấy-à hiện rõ trên mặt. Jin giật lùi và vô tình dẫm phải chân Junno, kéo cậu ta ra khỏi giấc ngủ yên bình của mình, vẫn còn mơ màng cậu ta quay sang hỏi Koki rằng mình đã làm gì mà vẫn bị đối xử đến ngủ cũng không yên như vậy. Koki hùng hồn đi đến cái đám tụ ba đó và đe dọa Jin với giọng đá đểu giận dữ rằng khi không có camera thì chỉ có mình cậu ta mới có quyền bắt nạt Junno như thế thôi. Rồi Jin rên rỉ về việc phân biệt đối xử và bất công trong khi Junno cũng đã tỉnh hoàn toàn và tươi rói rói, cậu ta cùng với Kame cười hùa theo cả bọn, cố gắng xoa dịu Koki đang rượt đuổi Jin, còn Jin thì kêu gào Ueda giúp đỡ. Hết giễu cợt đến chòng ghẹo, không la hét thì cũng ngồi kể ba cái truyện hài lãng nhách tràn ngập căn phòng cho đến khi Maru nhớ ra đã chính thức hết giờ nghỉ và bọn họ nên xách đầu đến phòng tập đi là vừa. Anh đẩy cả nhóm về phía cửa đồng thời với lấy chìa khóa phòng trên cái bàn bừa bãi và âm thầm chuẩn bị tinh thần cho năm ,sáu (đôi lúc đến tận bảy, nếu tam đế chế - biên đạo múa, giáo viên thanh nhạc và Kame quá tập trung) tiếng luyện tập không thể cùng hòa âm hay nhảy đồng bộ tốt (cùng với vài ba cuộc tranh luận hơi bị nghiêm trọng) sắp tới.
Thật sự thì anh sẽ không được như thế này nếu mọi chuyện không như bây giờ. Bởi vì bọn họ, bởi vì đó vẫn là KAT-TUN; nên sau bao nhiêu năm đi chăng nữa, Maru vẫn rất thích nhóm của mình – với những chuyện vui, chuyện buồn, với những thăng trầm hòa chung lại với nhau.

Credit: vnfiction

[~Ík idiot~]
[~Ík idiot~]
[~Ík idiot~]
Admin

Age : 30
Tổng số bài gửi : 144
Points : 5712
Reputation : 1
Join date : 25/02/2010
Đến từ : Nơi tụ hội của tất cả các zai qái thai=))

https://kattunvn.canadaboard.net

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết