[Shortfic] Mùa tuyết tan
2 posters
KAT-TUN VN :: Kimi michi - 君道 :: Fan Fic
Trang 1 trong tổng số 1 trang
[Shortfic] Mùa tuyết tan
+Author: bò Eun vĩ đại
+Rating: thoải mái đi
+Characters: KATTUN, Ayako Yuki, News, H!S!J, Arashi, Matsuyama Kenichi, Oguri Shun, Takayuki Yamada, Mizushima Hiro,…
+Disclaimer: Điều luôn luôn hiển nhiên là họ chưa bao giờ thuộc về tôi đau nòng
+Category: Tự xử nhé các nàng
+Summary: Nếu cho em chọn lựa, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh lần nào nữa…
+Note: + Một fic với trí tưởng tượng vô cùng vô cùng cao siêu, nên mong mọi người hãy chấp nhận tất cả những gì au viết trong fic. Nếu ai không thích thì xin back giùm. Tuy không đề cập đến SA nhưng sẽ có couple JinDa và JunKame (trong Arashi ấy mấy nàng), ai có hứng thú thì ủng hộ nhé :”>
+ Lần đầu tiên viết fic mong mọi người thông cảm :">
Đêm hôm ấy tôi đã mơ, trên đầu thì bay bay một đám quạ đen tối, người thì treo cổ trên cây sồi trước nhà thờ. Phải, là một cơn ác mộng.
- Ya, Bakaguchi, dậy đi, hét gì mà ầm ĩ cả nhà thế hả? Không để cho ai ngủ hết à?
Kame vừa ngáp ngủ vừa lay lay đánh thức cái tên ngủ say như chết mà không hiểu mơ thấy cái gì mà đạp tay đạp chân loạn xạ lên cả, miệng thì hét như thằng điên ấy.
- Này này, dậy mau đi thằng điê…. BỐP.
Kame mặt ngu ngơ khù khờ sau khi lãnh cái tát bằng chân như trời giáng của Junno, ánh mắt tóe lửa quay qua nhìn thủ phạm dang cuộn chăn ngủ ngon lành. “Giấc mơ của nhà ngươi hết rồi ư? Đợi đấy, cứ đợi đấy, ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là ác mộng thực sự. Dám tát bổn đại gia nhà ngươi ư?” Một Kame hiền lành đây ư? Dịu dàng đây ư? Lúc cần kíp thì nên nai một tí nhé Kame
Junno vươn vai tỉnh dậy sau một giấc ngủ mệt mỏi đầy ác mộng, nhưng anh cũng trả thù được người khiến anh phải treo cổ. Keke, đầy mãn nguyện. Cũng lâu rồi anh chưa có một cơn ác mộng nào như thế này. Chưa có thì giờ có, chắc chắn là điềm hên đây (Sao mà anh ngây thơ thế hả?)
Lết tha lết thếch đi ra ngoài ăn sáng, đảo mắt một vòng quanh phòng ăn bao giờ cũng thấy cảnh tượng quen thuộc: Koki và Maru đang chơi game vô cùng sung sức, Kame thì chải chuốc lại đầu tóc và ngắm ngía gương mặt điển trai của mình kèm theo một câu vô cùng thân thuộc: “Sao mà mình lại đẹp trai quá thể”, Ueda vẫn thản nhiên ung dung đọc sách, bên cạnh là lão già Jin bám như ruồi bu. Ngày nào cũng thành thông lệ, quen rồi.
- Chào cả nhà, chưa ăn sáng phỏng?
Nghe tiếng Junno lập tức nguyên cả đám ồ lên, người hí ha hí hửng vì có người đi mua giùm đồ ăn, người thì mắt liếc xéo vì tội lỗi đau khổ cậu mới gây ra, tuy nhiên Ueda vẫn thản nhiên chăm chú vào chuyên môn, vừa đọc vừa nói:
- Hiếm có khi nào thấy cậu dậy muộn như hôm nay ấy nhỉ?
- Chả là hôm qua gặp ác mộng nên dậy hơi muộn ấy mà – Gãi gãi đầu
- Hiếm có khi nào thấy cậu mơ thấy ác mộng ấy nhỉ? – vẫn tiếp tục đọc
- Thì lâu lâu một lần mà…- vẫn gãi đầu
- Hiếm có khi nào thấy người nào ở sạch như cậu mà vẫn có chí ấy nhỉ? – Lật sang trang khác.
- Em đâu có đâu – Bắt đầu liếc nhanh, mặt đầy vẻ sợ hãi.
- Hiếm có khi nào thấy….
BỐP
- Khi nào khi nào mãi thế là sao phỏng? Cậu có bị gì không thế Ueda, cậu….
Koki lên tiếng nổi cơn tam bành nhưng lại lập tức xụi lơ khi thấy lão Jin nhìn mình với ánh mắt căm thù uất hận. Đến lúc này cậu mới hối hận tại sao mình lại dại dột đi động vào uke của lão kia chứ? Uke đã đáng sợ rồi, seme càng đáng sợ hơn nữa.
- JUNNO, CẬU CÓ NHỚ CẬU ĐÃ GÂY RA CHUYỆN GÌ TỐI QUA KHÔNG HẢ?
Junno chưa thấm được sự yên bình hiếm hoi thì đã bị dội ngược sau câu nói đầy tính hằn hộc của Kame, hôm qua cậu đã gây ra cái chuyện quái gì cơ chứ? Sao ai gặp cậu cũng đầy căm thù như thế này?
- Kame à, dù hôm qua tôi đã làm chuyện gì có lỗi với cậu thì bây giờ tôi cũng xin lỗi tất, được chứ? Mấy người làm ơn cho tôi chút an lành buổi sáng sớm một lần thử coi? Sao sáng nào cũng trù dập tôi chết mới vừa lòng hử?
Cậu ngán ngẩm nhìn mọi người xung quanh đang trưng bộ mặt vô cùng phè phởn. Đúng là gặp ác mộng thì không thể nào hên được cơ mà. Maru cười phớ lớ trêu tức cậu:
- Cái đó là do cậu ăn ở sao thôi chứ sao có thể nói tụi tôi được chứ? Cái đồ đẹp đẽ có ghẻ. Hố hố hố.
Bộp
Maru vừa dứt tràng cười là nguyên một quyển sách dày hơn một đống trang bay thẳng vô mặt cậu. Ueda liếc xéo rồi cười mỉa mai:
- Còn cậu thì hay ho quá nhỉ? May là tôi chưa moi tim moi óc cậu ra đấy, may cho cậu là còn có các FG đấy, chứ không thôi cậu cũng chết dưới tay tôi rồi. Ồn ào quá, mau đi thay đồ rồi đến công ty đi. Lão già đang thống thiết gọi chúng ta đấy.
Ueda cất gót chân son vào phòng, đương nhiên là Jin cũng bu theo, vừa đi vừa ngoảnh đầu lại:
- Hầy, Ueda quả là đáng sợ nhỉ?
- Anh vừa nói gì đấy hả JinJin? – Quay ngoắt 180 độ lườm lườm
- Không, anh bảo Uebo của anh là dễ thương nhất quả đất.
TẤt cả mọi người trong phòng đều cảm thấy mùi sến rện khét lẹt bay khắp căn phòng, nhưng vẫn chung một ý nghĩ: “Cựu lịt-đờ của họ đúng là đáng sợ, cho dù lão John già có thế nào cũng chưa bằng một cái móng chân.”
Đó chính là dấu chấm hết cho cuộc đời những con chiên tội lỗi chuẩn bị bay vèo về với Chúa, nếu đối đầu với Ueda Tatsuya.
- Được rồi, tất cả tập họp lại đây nào!
Johny đập đập tập giấy xuống bàn, giọng nói vô cùng hào hứng. Hôm nay là một ngày may mắn đối với ông. Kekeke, sắp có kịch hay cho KATTUN rồi, sắp có cái để xem rồi. (Lão già biến thái…)
Mọi người lật đật đi vào chỗ ngồi của mình, KATTUN bị chia 5 xẻ 7 đi ngồi lê đôi mách chuyện bí mật không bao giờ bật mí của nội bộ mình, dạng như: “Tối quá Ueda hét bao nhiêu lần”, hay “Sáng nay Junno ăn bao nhiêu đập”…. vân vân và vân vân…. Đại loại là thế.
- Pi với Kame thôi nói chuyện đi. Mọi người ngừng được rồi đấy. Hôm nay tôi có chuyện quan trong muốn nói với mọi người đây. Ai không nghe kĩ MẤT QUYỀN LỢI THÌ RÁNG MÀ CHỊU NHÉ.
Câu nói của lão già nay đều đánh trúng yếu huyệt của mọi người trong cái JE này. Ở đây thằng nào không như thế thì lão trết ngay lập tức, trết ngay bây giờ, và trết ngay tại đây. Đúng là tài thì tài mà sao nó khốn lạn thế nhỉ? (Thật rất xin lỗi các anh *quỳ rạp*)
- Rồi nhé, tôi sẽ vào chủ đề chính ngay bây giờ. Chả là theo ý kiến của các Fan, đặc biệt là dạo này các Fan boy tăng lên rất mạnh và đông đảo ở các FC của KATTUN. Những chàng trai trẻ đó đã yêu cầu chúng ta nên gia tăng sự thân mật giữa các thành viên. Vì thế nên chúng tôi chính thức tuyên bố với các bạn sẽ tổ chức một chương trình đặc biệt dành cho KATTUN và những nhóm còn lại sẽ thay phiên nhau…
- Xin lỗi bố già, nhưng tôi có một chuyện muốn hỏi…
Không cần nói cũng biết là chỉ có Kame mới dám ngắt lời ông già đó khi ổng đang thao giảng, không những thế còn dám gọi ổng là “Bố già” nữa chứ. Nhưng cái chương trình này xem ra hay ho à.
- Có gì thì nói đi, tôi chưa già đến mức để cậu gọi là bố già đâu.
- Bố cho tôi hỏi, cái chương trình mà bố đang nói đó có phải là… - Mắt nhướn nhướn
- Cậu cũng biết à? Ai tiết lộ cho cậu mà nhanh vậy? – Mắt cũng nhướn nhướn
- Chuyện, tôi mà lị. Nhưng e nó có quá khó không? – Đăm chiêu suy nghĩ….
- Không đâu, là nó mà…. – Phẩy phẩy tay
- Ừ thì là nó… - Sờ sờ cằm
- Thì là nó mà….
- HAI NGƯỜI LÀM ƠN CHO TÔI BIẾT NÓ LÀ CÁI QUÁI GÌ KHÔNG? LÃO GIÀ THỐI THA KIA NÓI RÕ RA THỬ ĐI NÀO, CÒN KAME CHẾT TIỆT CẤM NÓ NÓ HOÀI NGHE CHƯA?
Matsumoto nổi xùng, lần nào cũng vậy cả, làm mất cả hứng. Người ta thì đang tò mò chết được, đồ Kame chết bầm, biết tin mà không báo cho anh em, cứ giấu nhẹm một mình. “Tí nữa thì mày chết với tau nhé con zai, hô hô hô”. Thâm tâm của Jun cũng độc ác đến không ngờ.
- Được rồi được rồi. Nội dung của nó là thế này: Tất cả các hoạt động của KATTUN sẽ chính thức ngừng lại một tháng, trong 1 tháng đó các cậu sẽ được sắp xếp nơi ở mới, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài. Sau đó 6 người các cậu sẽ tự chọn cho mình cặp đôi, uhm, dạng như là Shounen Ai ấy để ở chung một phòng. Đương nhiên vai seme và uke sẽ phân chia nhau sau, riêng Jin với Ueda thì khỏi bàn. Trong khi đó các cậu được tùy ý làm gì nhau tùy thích, không ai ngăn cấm. Nhưng cái chính là các nhóm khác sẽ bí mật quay phim các cậu ở mọi lúc mọi nơi, và cái đó sẽ được truyền hình trực tiếp. Thêm nữa là không phải lúc nào cũng quay, bọn họ muốn làm lúc nào thì tùy, tôi không bần tâm. Chỉ cần luân phiên nhau đủ sáng chiều và tối đều có đủ 3 cặp xuất hiện. Chuyện này tự phân chia nhau nhé, ai muốn quay cặp nào cũng được, miễn quay chuẩn là được rồi. Okie, ai có ý kiến thì nói ngay đi nào.
- Ghê lắm – Maru và Koki cùng đồng thanh – Tôi không làm đâu, tôi muốn về nhà
- Tôi thấy hai cậu có vè hợp nhau đấy, bắt cặp với nhau hay là với người khác?
- Không, thà với người khác còn hơn – Tiếng nói ngày càng nhỏ bé dần. Thật tội nghiệp những con người thấp cổ bé họng.
- Cái này mà chính phủ cũng cho phát sóng ư? KHông sợ trẻ nhỏ xem ư? Chúng tôi thì khỏi lo nhưng còn Jin với Ueda thì sao? Hai người đó thì…. – Junno lo lắng, mà cái này có nguyên do của nó nhé. Ngày nào mà hai người đó không abc xyz với nhau chứ?
- Đừng lo, tôi đã cảnh báo các cha mẹ rồi, ai tự tiện cho con họ xem thì ráng chịu. Người khác.
- Lần sau cho bọn em làm nhé sensei – H!S!J đồng thanh, bọn họ thì khoái mấy cái trò này rồi.
- Được rồi, nếu có hiệu ứng tốt thì tôi sẽ cho tiếp tục. Người tiếp theo.
- Tôi…..
-…..
Kame ngán ngẩm, sao mà y như mấy cái phiên tòa như thế này? Lão già đó làm gì cũng như cơn bão vậy. Đi qua và cuốn sạch sành sanh mọi thứ. Mà tại sao cậu lại biết nhỉ? Ừ thì vốn ra cậu có biết gì đâu, chẳng qua là muốn ngắt lời lão cho vui chút thôi. Hô hô hô, không ngờ nhiều người vào tròng thật, đến cả lão Jun lão luyện cũng lọt bẫy như thường.
- Cậu biết mà tính giấu anh em đấy hử? Cái đồ đáng chết này.
Đấy, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Kiểu này lão này mà ngủm chắc khỏi cần cúng, đốt nhang muỗi cùng tự động mò đầu lên.
- Không, em có biết cái quái gì đâu? Chỉ qua là giỡn lão ấy chút cho vui thôi ấ…. Uhm…
Lời nói của Kame chưa hoàn chỉnh đã bị Jun ngăn lại bởi một nụ hôn cuồng nhiệt. Một nụ hôn nóng bỏng và đê mê khiến cả hai người không thoát ra được. Cho đến khi Jun luồn tay chạm vào làn da nóng hổi của mình, Kame mới chợt sực tỉnh. Cậu đẩy Jun ra và bắt đầu thở dốc, nói một cách khó khăn:
- Đ…ừn…g nh..ư v..ậy,… ở đ…ây l..à… n…ơi c…ôn…g cộ…ng m..à a..n..h.
- Nếu như đây không phải là nơi công cộng thì được rồi chứ gì?
Jun phả làn hơi nóng của mình vào đôi tai đang đỏ bừng vì ngượng của cậu. Lúc nào trông cậu rất đáng yêu, và trong anh chỉ có sự chiếm hữu đang dâng trào lên cùng cực. Anh muốn có cậu, từ rất lâu rồi nhưng anh biết, cậu chưa sẵn sàng, và trên tất cả, anh không muốn làm cậu bị tổn thương.
- Hai người đừng có quá thân mật nhau như vậy chứ? Mọi người bên trong đang ầm ĩ xì xào cả lên kìa, cái đồ dửng dưng chết tiệt.
Không biết lão Jin ở đâu mò ra đúng lúc gây cấn. Jun chậc lưỡi, quay lại nhìn phía sau với ánh mắt vô cùng khó chịu.
- Cậu canh thời điểm đúng lúc lắm đấy Jin. Ra đây làm cái quái gì thế?
- Thì để ngăn chuyện phi pháp xảy ra đối với Kame yêu dấu của chúng tôi chứ gì nữa? Anh đừng có rủ rê cậu ấy vô tội vạ đấy nhé.
- Chả biết là ai đấy nhỉ?
- Ừ, chả biết đâu đấy.
Jin ngồi bệt xuống, đầu dựa vào tường thở dài. Tềnh hềnh rất chi là cấp bách rồi nhé, cái chương trình này quá chi là thú vị rồi nhé. Nhưng sao dạo này đúng là Fan Boy đông thật, mà toàn nhắm vào Kame với Uebo của anh mới chết chứ? Không được, ngoài anh ra thì không có ai được xớ rớ đến người yêu của anh hết. Thằng nào dám động vào, cho dù có phải ngồi bóc lịch, đi tù mọt gông anh cũng bảo đảm sẽ phanh thây nó ngay lập tức. (Jin à, anh là loại người như thế sao? =))
- Mùa đông sắp đến rồi, khi nào tuyết đầu mùa rơi là chương trình này bắt đầu đấy – Jin thở dài ngán ngẩm, không hiểu sao anh không thích mùa đông.
- Sao cậu biết thế? LẠi thám thính ở đâu về à? – Kame lên tiếng sau khi đuổi lão Jun vào phòng.
- Không, lúc cậu không có ở đây tôi nghe lão già nói. Gần trưa rồi mà lạnh thật đấy. Sao mà tôi ghét cái mùa đông chết tiệt ấy đi mất.
Kame cúi xuống nghịch hòn đá dưới chân, phớt lờ câu nói của Jin. Dù gì thì nó cũng có quan trọng gì đâu, nếu không có cậu chẳng qua đó cũng chỉ là lời nói bâng quơ, độc thoại mà thôi.
- Lão già ấy cũng tốt thật. Nhìn mặt mũi gian trá thế ai ngờ lại là người chấp nhận chuyện của tôi và Tat-chan đầu tiên, và cũng là người bảo vệ bọn tôi nhiều nhất.
- Cũng vì lão ta quá tốt mà tôi và Jun đều không muốn nói cho lão ta biết sự thật. Tôi không muốn lão ta thêm nhiều gánh nặng nào nữa. Chẳng qua chỉ cần giấu diếm trước mặt báo chí là ổn thôi mà.
- Cũng đúng, người tốt mà quái đản và biến thái quá.
Kame nhìn Jin cười phớ lớ, bất giác cũng cười theo. Ừ, lão ta thì biến thái không ai bằng rồi. Cho dù có là Junno đi nữa thì cũng không bao giờ được như lão ta. Hô hô hô, nhưng nếu Junno mà như vậy chắc cậu sẽ là người giết cậu ta đầu tiên mất. Cậu ta còn phải để dành vốn mà lấy vợ nữa chứ? Cứ theo tính cách của lão ấy thì chỉ có nước ở nhà với mấy con thú bông chất đầy thôi. Tội nghiệp thằng nhỏ.
- Hai thằng kia, ra đây làm cái quái gì thế hả? Tẩm ngẩm tầm ngầm thế coi chừng lão Jun với Ueda nhà mền mất người yêu như chơi đấy – Maru hí hửng, chạy ra đập vai khiến Jin đau phát khóc. Những người còn lại cũng lẽo đẽo theo sau.
- Maru, cậu vừa nói gì đấy nhỉ?
Ueda không biết từ đâu chạy tới, nắm lấy áo của Maru mà day day, rồi lại quay qua cười tươi một cách đáng sợ với Jin:
- Jin à, anh thì làm gì mà DÁM đúng không?
- Ờ ờ ờ….
Cả đám KATT-N không hẹn mà gặp cùng đồng thanh với nhau. Ueda đúng là quá đáng sợ mà. Ở chung với cậu ta không biết khi nào mất đầu đây. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy Jin vô cùng vô cùng tội nghiệp. Lần đầu tiên trong cuộc đời này cả hội mới cảm thấy Jin thật sự vĩ đại.
Phịch
Junno thả mình xuống giường thở dài ngao ngán. Chả biết thằng nào quái đản moi đâu ra cái chương trình cũng quái đản nốt. Kiểu này khéo anh phải ở chung với Koki là dễ lắm, mà ở với lão ấy khi nào mông của anh cũng bị lão đạp. Không, anh không muốn, anh chỉ muốn ở với Kazu-chan thôi, nhưng cái điều đó cá 10 phần 10 là không được thực hiện rồi. Huhuhu, thôi vậy, anh sẽ xin lão già ở với Maru thôi, chứ ở với Koki thì anh thà ngủ bờ ngủ bụi còn hơn. Lão Koki đáng chết mà, ganh tị với người ta quá mà. (Sao em thấy anh bệnh hoạn thế này?)
Wagamama itteta kedo
Koko nara You know baby ibasho ga atta shi
Shinjiru koto" kuchi de ietemo kizu tsuku kara
Chiisana koe de yasashisa sagashi aruki
Tsukareta hane de shagamikonde iru
Tiếng chuông điện thoại khiến anh giật mình. Nó rung bần bật trên giường rồi tắm ngắm. Nhìn cái màn hình điện thoại đen thui Junno thấy khó hiểu lạ kì. Quái lạ, sao dạo này nhiều người rảnh rỗi đến thế không biết?? Sao dạo này anh thấy mình toàn dính vô mấy cái chuyện rắc rối vầy nè. Thôi kệ, biết đâu đó ngày mai lại tươi sáng thì sao? Vốn anh đâu phải thú quý hiếm trong sách Đỏ cấm chọc phá đâu mà. Kệ nó đi, tắm rồi đi ngủ. Ngủ cho biến thành con heo luôn cũng được. Ây dà, con heo, con héo, con hèo.
+Rating: thoải mái đi
+Characters: KATTUN, Ayako Yuki, News, H!S!J, Arashi, Matsuyama Kenichi, Oguri Shun, Takayuki Yamada, Mizushima Hiro,…
+Disclaimer: Điều luôn luôn hiển nhiên là họ chưa bao giờ thuộc về tôi đau nòng
+Category: Tự xử nhé các nàng
+Summary: Nếu cho em chọn lựa, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh lần nào nữa…
+Note: + Một fic với trí tưởng tượng vô cùng vô cùng cao siêu, nên mong mọi người hãy chấp nhận tất cả những gì au viết trong fic. Nếu ai không thích thì xin back giùm. Tuy không đề cập đến SA nhưng sẽ có couple JinDa và JunKame (trong Arashi ấy mấy nàng), ai có hứng thú thì ủng hộ nhé :”>
+ Lần đầu tiên viết fic mong mọi người thông cảm :">
Đêm hôm ấy tôi đã mơ, trên đầu thì bay bay một đám quạ đen tối, người thì treo cổ trên cây sồi trước nhà thờ. Phải, là một cơn ác mộng.
- Ya, Bakaguchi, dậy đi, hét gì mà ầm ĩ cả nhà thế hả? Không để cho ai ngủ hết à?
Kame vừa ngáp ngủ vừa lay lay đánh thức cái tên ngủ say như chết mà không hiểu mơ thấy cái gì mà đạp tay đạp chân loạn xạ lên cả, miệng thì hét như thằng điên ấy.
- Này này, dậy mau đi thằng điê…. BỐP.
Kame mặt ngu ngơ khù khờ sau khi lãnh cái tát bằng chân như trời giáng của Junno, ánh mắt tóe lửa quay qua nhìn thủ phạm dang cuộn chăn ngủ ngon lành. “Giấc mơ của nhà ngươi hết rồi ư? Đợi đấy, cứ đợi đấy, ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là ác mộng thực sự. Dám tát bổn đại gia nhà ngươi ư?” Một Kame hiền lành đây ư? Dịu dàng đây ư? Lúc cần kíp thì nên nai một tí nhé Kame
***
Junno vươn vai tỉnh dậy sau một giấc ngủ mệt mỏi đầy ác mộng, nhưng anh cũng trả thù được người khiến anh phải treo cổ. Keke, đầy mãn nguyện. Cũng lâu rồi anh chưa có một cơn ác mộng nào như thế này. Chưa có thì giờ có, chắc chắn là điềm hên đây (Sao mà anh ngây thơ thế hả?)
Lết tha lết thếch đi ra ngoài ăn sáng, đảo mắt một vòng quanh phòng ăn bao giờ cũng thấy cảnh tượng quen thuộc: Koki và Maru đang chơi game vô cùng sung sức, Kame thì chải chuốc lại đầu tóc và ngắm ngía gương mặt điển trai của mình kèm theo một câu vô cùng thân thuộc: “Sao mà mình lại đẹp trai quá thể”, Ueda vẫn thản nhiên ung dung đọc sách, bên cạnh là lão già Jin bám như ruồi bu. Ngày nào cũng thành thông lệ, quen rồi.
- Chào cả nhà, chưa ăn sáng phỏng?
Nghe tiếng Junno lập tức nguyên cả đám ồ lên, người hí ha hí hửng vì có người đi mua giùm đồ ăn, người thì mắt liếc xéo vì tội lỗi đau khổ cậu mới gây ra, tuy nhiên Ueda vẫn thản nhiên chăm chú vào chuyên môn, vừa đọc vừa nói:
- Hiếm có khi nào thấy cậu dậy muộn như hôm nay ấy nhỉ?
- Chả là hôm qua gặp ác mộng nên dậy hơi muộn ấy mà – Gãi gãi đầu
- Hiếm có khi nào thấy cậu mơ thấy ác mộng ấy nhỉ? – vẫn tiếp tục đọc
- Thì lâu lâu một lần mà…- vẫn gãi đầu
- Hiếm có khi nào thấy người nào ở sạch như cậu mà vẫn có chí ấy nhỉ? – Lật sang trang khác.
- Em đâu có đâu – Bắt đầu liếc nhanh, mặt đầy vẻ sợ hãi.
- Hiếm có khi nào thấy….
BỐP
- Khi nào khi nào mãi thế là sao phỏng? Cậu có bị gì không thế Ueda, cậu….
Koki lên tiếng nổi cơn tam bành nhưng lại lập tức xụi lơ khi thấy lão Jin nhìn mình với ánh mắt căm thù uất hận. Đến lúc này cậu mới hối hận tại sao mình lại dại dột đi động vào uke của lão kia chứ? Uke đã đáng sợ rồi, seme càng đáng sợ hơn nữa.
- JUNNO, CẬU CÓ NHỚ CẬU ĐÃ GÂY RA CHUYỆN GÌ TỐI QUA KHÔNG HẢ?
Junno chưa thấm được sự yên bình hiếm hoi thì đã bị dội ngược sau câu nói đầy tính hằn hộc của Kame, hôm qua cậu đã gây ra cái chuyện quái gì cơ chứ? Sao ai gặp cậu cũng đầy căm thù như thế này?
- Kame à, dù hôm qua tôi đã làm chuyện gì có lỗi với cậu thì bây giờ tôi cũng xin lỗi tất, được chứ? Mấy người làm ơn cho tôi chút an lành buổi sáng sớm một lần thử coi? Sao sáng nào cũng trù dập tôi chết mới vừa lòng hử?
Cậu ngán ngẩm nhìn mọi người xung quanh đang trưng bộ mặt vô cùng phè phởn. Đúng là gặp ác mộng thì không thể nào hên được cơ mà. Maru cười phớ lớ trêu tức cậu:
- Cái đó là do cậu ăn ở sao thôi chứ sao có thể nói tụi tôi được chứ? Cái đồ đẹp đẽ có ghẻ. Hố hố hố.
Bộp
Maru vừa dứt tràng cười là nguyên một quyển sách dày hơn một đống trang bay thẳng vô mặt cậu. Ueda liếc xéo rồi cười mỉa mai:
- Còn cậu thì hay ho quá nhỉ? May là tôi chưa moi tim moi óc cậu ra đấy, may cho cậu là còn có các FG đấy, chứ không thôi cậu cũng chết dưới tay tôi rồi. Ồn ào quá, mau đi thay đồ rồi đến công ty đi. Lão già đang thống thiết gọi chúng ta đấy.
Ueda cất gót chân son vào phòng, đương nhiên là Jin cũng bu theo, vừa đi vừa ngoảnh đầu lại:
- Hầy, Ueda quả là đáng sợ nhỉ?
- Anh vừa nói gì đấy hả JinJin? – Quay ngoắt 180 độ lườm lườm
- Không, anh bảo Uebo của anh là dễ thương nhất quả đất.
TẤt cả mọi người trong phòng đều cảm thấy mùi sến rện khét lẹt bay khắp căn phòng, nhưng vẫn chung một ý nghĩ: “Cựu lịt-đờ của họ đúng là đáng sợ, cho dù lão John già có thế nào cũng chưa bằng một cái móng chân.”
Đó chính là dấu chấm hết cho cuộc đời những con chiên tội lỗi chuẩn bị bay vèo về với Chúa, nếu đối đầu với Ueda Tatsuya.
***
- Được rồi, tất cả tập họp lại đây nào!
Johny đập đập tập giấy xuống bàn, giọng nói vô cùng hào hứng. Hôm nay là một ngày may mắn đối với ông. Kekeke, sắp có kịch hay cho KATTUN rồi, sắp có cái để xem rồi. (Lão già biến thái…)
Mọi người lật đật đi vào chỗ ngồi của mình, KATTUN bị chia 5 xẻ 7 đi ngồi lê đôi mách chuyện bí mật không bao giờ bật mí của nội bộ mình, dạng như: “Tối quá Ueda hét bao nhiêu lần”, hay “Sáng nay Junno ăn bao nhiêu đập”…. vân vân và vân vân…. Đại loại là thế.
- Pi với Kame thôi nói chuyện đi. Mọi người ngừng được rồi đấy. Hôm nay tôi có chuyện quan trong muốn nói với mọi người đây. Ai không nghe kĩ MẤT QUYỀN LỢI THÌ RÁNG MÀ CHỊU NHÉ.
Câu nói của lão già nay đều đánh trúng yếu huyệt của mọi người trong cái JE này. Ở đây thằng nào không như thế thì lão trết ngay lập tức, trết ngay bây giờ, và trết ngay tại đây. Đúng là tài thì tài mà sao nó khốn lạn thế nhỉ? (Thật rất xin lỗi các anh *quỳ rạp*)
- Rồi nhé, tôi sẽ vào chủ đề chính ngay bây giờ. Chả là theo ý kiến của các Fan, đặc biệt là dạo này các Fan boy tăng lên rất mạnh và đông đảo ở các FC của KATTUN. Những chàng trai trẻ đó đã yêu cầu chúng ta nên gia tăng sự thân mật giữa các thành viên. Vì thế nên chúng tôi chính thức tuyên bố với các bạn sẽ tổ chức một chương trình đặc biệt dành cho KATTUN và những nhóm còn lại sẽ thay phiên nhau…
- Xin lỗi bố già, nhưng tôi có một chuyện muốn hỏi…
Không cần nói cũng biết là chỉ có Kame mới dám ngắt lời ông già đó khi ổng đang thao giảng, không những thế còn dám gọi ổng là “Bố già” nữa chứ. Nhưng cái chương trình này xem ra hay ho à.
- Có gì thì nói đi, tôi chưa già đến mức để cậu gọi là bố già đâu.
- Bố cho tôi hỏi, cái chương trình mà bố đang nói đó có phải là… - Mắt nhướn nhướn
- Cậu cũng biết à? Ai tiết lộ cho cậu mà nhanh vậy? – Mắt cũng nhướn nhướn
- Chuyện, tôi mà lị. Nhưng e nó có quá khó không? – Đăm chiêu suy nghĩ….
- Không đâu, là nó mà…. – Phẩy phẩy tay
- Ừ thì là nó… - Sờ sờ cằm
- Thì là nó mà….
- HAI NGƯỜI LÀM ƠN CHO TÔI BIẾT NÓ LÀ CÁI QUÁI GÌ KHÔNG? LÃO GIÀ THỐI THA KIA NÓI RÕ RA THỬ ĐI NÀO, CÒN KAME CHẾT TIỆT CẤM NÓ NÓ HOÀI NGHE CHƯA?
Matsumoto nổi xùng, lần nào cũng vậy cả, làm mất cả hứng. Người ta thì đang tò mò chết được, đồ Kame chết bầm, biết tin mà không báo cho anh em, cứ giấu nhẹm một mình. “Tí nữa thì mày chết với tau nhé con zai, hô hô hô”. Thâm tâm của Jun cũng độc ác đến không ngờ.
- Được rồi được rồi. Nội dung của nó là thế này: Tất cả các hoạt động của KATTUN sẽ chính thức ngừng lại một tháng, trong 1 tháng đó các cậu sẽ được sắp xếp nơi ở mới, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài. Sau đó 6 người các cậu sẽ tự chọn cho mình cặp đôi, uhm, dạng như là Shounen Ai ấy để ở chung một phòng. Đương nhiên vai seme và uke sẽ phân chia nhau sau, riêng Jin với Ueda thì khỏi bàn. Trong khi đó các cậu được tùy ý làm gì nhau tùy thích, không ai ngăn cấm. Nhưng cái chính là các nhóm khác sẽ bí mật quay phim các cậu ở mọi lúc mọi nơi, và cái đó sẽ được truyền hình trực tiếp. Thêm nữa là không phải lúc nào cũng quay, bọn họ muốn làm lúc nào thì tùy, tôi không bần tâm. Chỉ cần luân phiên nhau đủ sáng chiều và tối đều có đủ 3 cặp xuất hiện. Chuyện này tự phân chia nhau nhé, ai muốn quay cặp nào cũng được, miễn quay chuẩn là được rồi. Okie, ai có ý kiến thì nói ngay đi nào.
- Ghê lắm – Maru và Koki cùng đồng thanh – Tôi không làm đâu, tôi muốn về nhà
- Tôi thấy hai cậu có vè hợp nhau đấy, bắt cặp với nhau hay là với người khác?
- Không, thà với người khác còn hơn – Tiếng nói ngày càng nhỏ bé dần. Thật tội nghiệp những con người thấp cổ bé họng.
- Cái này mà chính phủ cũng cho phát sóng ư? KHông sợ trẻ nhỏ xem ư? Chúng tôi thì khỏi lo nhưng còn Jin với Ueda thì sao? Hai người đó thì…. – Junno lo lắng, mà cái này có nguyên do của nó nhé. Ngày nào mà hai người đó không abc xyz với nhau chứ?
- Đừng lo, tôi đã cảnh báo các cha mẹ rồi, ai tự tiện cho con họ xem thì ráng chịu. Người khác.
- Lần sau cho bọn em làm nhé sensei – H!S!J đồng thanh, bọn họ thì khoái mấy cái trò này rồi.
- Được rồi, nếu có hiệu ứng tốt thì tôi sẽ cho tiếp tục. Người tiếp theo.
- Tôi…..
-…..
Kame ngán ngẩm, sao mà y như mấy cái phiên tòa như thế này? Lão già đó làm gì cũng như cơn bão vậy. Đi qua và cuốn sạch sành sanh mọi thứ. Mà tại sao cậu lại biết nhỉ? Ừ thì vốn ra cậu có biết gì đâu, chẳng qua là muốn ngắt lời lão cho vui chút thôi. Hô hô hô, không ngờ nhiều người vào tròng thật, đến cả lão Jun lão luyện cũng lọt bẫy như thường.
- Cậu biết mà tính giấu anh em đấy hử? Cái đồ đáng chết này.
Đấy, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Kiểu này lão này mà ngủm chắc khỏi cần cúng, đốt nhang muỗi cùng tự động mò đầu lên.
- Không, em có biết cái quái gì đâu? Chỉ qua là giỡn lão ấy chút cho vui thôi ấ…. Uhm…
Lời nói của Kame chưa hoàn chỉnh đã bị Jun ngăn lại bởi một nụ hôn cuồng nhiệt. Một nụ hôn nóng bỏng và đê mê khiến cả hai người không thoát ra được. Cho đến khi Jun luồn tay chạm vào làn da nóng hổi của mình, Kame mới chợt sực tỉnh. Cậu đẩy Jun ra và bắt đầu thở dốc, nói một cách khó khăn:
- Đ…ừn…g nh..ư v..ậy,… ở đ…ây l..à… n…ơi c…ôn…g cộ…ng m..à a..n..h.
- Nếu như đây không phải là nơi công cộng thì được rồi chứ gì?
Jun phả làn hơi nóng của mình vào đôi tai đang đỏ bừng vì ngượng của cậu. Lúc nào trông cậu rất đáng yêu, và trong anh chỉ có sự chiếm hữu đang dâng trào lên cùng cực. Anh muốn có cậu, từ rất lâu rồi nhưng anh biết, cậu chưa sẵn sàng, và trên tất cả, anh không muốn làm cậu bị tổn thương.
- Hai người đừng có quá thân mật nhau như vậy chứ? Mọi người bên trong đang ầm ĩ xì xào cả lên kìa, cái đồ dửng dưng chết tiệt.
Không biết lão Jin ở đâu mò ra đúng lúc gây cấn. Jun chậc lưỡi, quay lại nhìn phía sau với ánh mắt vô cùng khó chịu.
- Cậu canh thời điểm đúng lúc lắm đấy Jin. Ra đây làm cái quái gì thế?
- Thì để ngăn chuyện phi pháp xảy ra đối với Kame yêu dấu của chúng tôi chứ gì nữa? Anh đừng có rủ rê cậu ấy vô tội vạ đấy nhé.
- Chả biết là ai đấy nhỉ?
- Ừ, chả biết đâu đấy.
Jin ngồi bệt xuống, đầu dựa vào tường thở dài. Tềnh hềnh rất chi là cấp bách rồi nhé, cái chương trình này quá chi là thú vị rồi nhé. Nhưng sao dạo này đúng là Fan Boy đông thật, mà toàn nhắm vào Kame với Uebo của anh mới chết chứ? Không được, ngoài anh ra thì không có ai được xớ rớ đến người yêu của anh hết. Thằng nào dám động vào, cho dù có phải ngồi bóc lịch, đi tù mọt gông anh cũng bảo đảm sẽ phanh thây nó ngay lập tức. (Jin à, anh là loại người như thế sao? =))
- Mùa đông sắp đến rồi, khi nào tuyết đầu mùa rơi là chương trình này bắt đầu đấy – Jin thở dài ngán ngẩm, không hiểu sao anh không thích mùa đông.
- Sao cậu biết thế? LẠi thám thính ở đâu về à? – Kame lên tiếng sau khi đuổi lão Jun vào phòng.
- Không, lúc cậu không có ở đây tôi nghe lão già nói. Gần trưa rồi mà lạnh thật đấy. Sao mà tôi ghét cái mùa đông chết tiệt ấy đi mất.
Kame cúi xuống nghịch hòn đá dưới chân, phớt lờ câu nói của Jin. Dù gì thì nó cũng có quan trọng gì đâu, nếu không có cậu chẳng qua đó cũng chỉ là lời nói bâng quơ, độc thoại mà thôi.
- Lão già ấy cũng tốt thật. Nhìn mặt mũi gian trá thế ai ngờ lại là người chấp nhận chuyện của tôi và Tat-chan đầu tiên, và cũng là người bảo vệ bọn tôi nhiều nhất.
- Cũng vì lão ta quá tốt mà tôi và Jun đều không muốn nói cho lão ta biết sự thật. Tôi không muốn lão ta thêm nhiều gánh nặng nào nữa. Chẳng qua chỉ cần giấu diếm trước mặt báo chí là ổn thôi mà.
- Cũng đúng, người tốt mà quái đản và biến thái quá.
Kame nhìn Jin cười phớ lớ, bất giác cũng cười theo. Ừ, lão ta thì biến thái không ai bằng rồi. Cho dù có là Junno đi nữa thì cũng không bao giờ được như lão ta. Hô hô hô, nhưng nếu Junno mà như vậy chắc cậu sẽ là người giết cậu ta đầu tiên mất. Cậu ta còn phải để dành vốn mà lấy vợ nữa chứ? Cứ theo tính cách của lão ấy thì chỉ có nước ở nhà với mấy con thú bông chất đầy thôi. Tội nghiệp thằng nhỏ.
- Hai thằng kia, ra đây làm cái quái gì thế hả? Tẩm ngẩm tầm ngầm thế coi chừng lão Jun với Ueda nhà mền mất người yêu như chơi đấy – Maru hí hửng, chạy ra đập vai khiến Jin đau phát khóc. Những người còn lại cũng lẽo đẽo theo sau.
- Maru, cậu vừa nói gì đấy nhỉ?
Ueda không biết từ đâu chạy tới, nắm lấy áo của Maru mà day day, rồi lại quay qua cười tươi một cách đáng sợ với Jin:
- Jin à, anh thì làm gì mà DÁM đúng không?
- Ờ ờ ờ….
Cả đám KATT-N không hẹn mà gặp cùng đồng thanh với nhau. Ueda đúng là quá đáng sợ mà. Ở chung với cậu ta không biết khi nào mất đầu đây. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy Jin vô cùng vô cùng tội nghiệp. Lần đầu tiên trong cuộc đời này cả hội mới cảm thấy Jin thật sự vĩ đại.
***
Phịch
Junno thả mình xuống giường thở dài ngao ngán. Chả biết thằng nào quái đản moi đâu ra cái chương trình cũng quái đản nốt. Kiểu này khéo anh phải ở chung với Koki là dễ lắm, mà ở với lão ấy khi nào mông của anh cũng bị lão đạp. Không, anh không muốn, anh chỉ muốn ở với Kazu-chan thôi, nhưng cái điều đó cá 10 phần 10 là không được thực hiện rồi. Huhuhu, thôi vậy, anh sẽ xin lão già ở với Maru thôi, chứ ở với Koki thì anh thà ngủ bờ ngủ bụi còn hơn. Lão Koki đáng chết mà, ganh tị với người ta quá mà. (Sao em thấy anh bệnh hoạn thế này?)
Wagamama itteta kedo
Koko nara You know baby ibasho ga atta shi
Shinjiru koto" kuchi de ietemo kizu tsuku kara
Chiisana koe de yasashisa sagashi aruki
Tsukareta hane de shagamikonde iru
Tiếng chuông điện thoại khiến anh giật mình. Nó rung bần bật trên giường rồi tắm ngắm. Nhìn cái màn hình điện thoại đen thui Junno thấy khó hiểu lạ kì. Quái lạ, sao dạo này nhiều người rảnh rỗi đến thế không biết?? Sao dạo này anh thấy mình toàn dính vô mấy cái chuyện rắc rối vầy nè. Thôi kệ, biết đâu đó ngày mai lại tươi sáng thì sao? Vốn anh đâu phải thú quý hiếm trong sách Đỏ cấm chọc phá đâu mà. Kệ nó đi, tắm rồi đi ngủ. Ngủ cho biến thành con heo luôn cũng được. Ây dà, con heo, con héo, con hèo.
bò Eun- Tổng số bài gửi : 2
Points : 5150
Reputation : 1
Join date : 21/10/2010
Re: [Shortfic] Mùa tuyết tan
truyện đọc rất là dễ thương nha, đồng chí uepi vs cả chú jin mần ta ức chế, quả là đồng chí uepi đang sợ ah, ta thấy nội seme của bạn thôi đã kh ai dám đụng chứ nói gì đến bạn, đọc cái này thấy junno biến thái cùng tự kỉ quá mức tội nghiệp thằng bé
nlklinh- Tổng số bài gửi : 1
Points : 4600
Reputation : 0
Join date : 19/04/2012
KAT-TUN VN :: Kimi michi - 君道 :: Fan Fic
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết